Tôi là con thú hoang đã chấp nhận cuộc sống cầm tù của con người trong xã hội.Những kẻ bao che, đỡ tội cho chúng cũng không phải là người.Lời lẽ không tổng ngổng tồng ngồng mà chữ nào chữ nấy được rẽ ngôi, xịt keo bóng mượt.Hoặc đơn thuần là sự hiểu lệch lạc được lan truyền…Mồm tớ vốn đã bẩn lắm rồi.Nhưng cảm giác mâu thuẫn này cũng tương tự như tôi mặc cảm phản bội khi vượt qua những chuẩn mực đạo đức vô lí nhưng từng chung sống với mình và từng là mình.Vẫn không nhớ ra (khi không dành thời gian để nhớ) cái việc có vẻ muốn nhớ thử xem trí nhớ còn hoạt động khá khẩm không.Nhìn bạn lặng lẽ, ít ai biết bạn có một tuổi thơ hiếu động và đầy kỷ niệm.Họ luôn cảm thấy ai đi khác con đường của họ là có vấn đề.Mình nghĩ, nếu im lặng, đồng chí ấy sẽ day dứt về câu đùa sắc lưỡi.