Một bữa cơm tối, bố mẹ cãi nhau, bố đập tan mâm cơm.Tôi cứ tà tà gạt chân chống.Dùng hay không dùng thì có sao.Nhưng nghịch một lát, nó lại nhảy lên cửa sổ chơi với cái rèm.Bác bạn là đối thủ, là cửa ải đáng gờm nhất.Còn anh không chống cự thì họ sẽ để anh sống như một con chó ngao nho nhỏ trong vô số con chó ngao của họ.Nhưng sau rồi thì bạn thấy quả thực một người sáng tạo (hay chỉ đơn thuần là viết) với cường độ cao mà không có một thể chất rất tốt sẽ không chịu được lâu.Thế là dường như nó cáu, nó kêu gào to hơn.Tôi lại quên lũ ý nghĩ xếp hàng chờ đến lượt rồi.Khi mà bạn xa rời hết bạn bè, rời xa cái thủa đấm đá đùa chơi, mồ hôi còn ướt đầm quần áo trong suốt những tiết học.