Tôi tự hỏi mình đang làm trò gì đây.Khi mà đời sống nhiều những người thành thật và tử tế thì anh sẽ được chứng kiến những trạng thái mới hơn nữa, không phải một sự đồng hóa.Hiện sinh hết thì còn gì là người.Cũng chính vì thế mà khi họ thấy bạn, thường thì họ toàn thấy bạn chơi.Sự giáo dục không không linh hoạt ấy khiến con người trở nên ích kỷ, rất ích kỷ.Và bạn nhận ra, bạn ngủ để lẩn trốn chúng.Tôi tự hỏi tôi đang khóc vì thương tôi, vì đau đớn hay vì họ.Từ khi làm con đến làm cha mẹ rồi ông bà là những khoảng cách tuổi tác, khoảng tích lũy tri thức cho một sự giáo dục cũng như rèn luyện tốt hơn.Ta cũng được đi câu.Vì thế mà cho dù tôi đấu tranh cho họ thì cuộc đấu tranh cũng có thể trở nên vô nghĩa.
