Lẳng lặng về nhà bác chờ xét xử.Một người đàn bà không đẹp mà đẹp.Tôi gào suốt con đường cái câu trong bài Unforgiven II của Metallica mà thằng bạn dạy cho.Họ còn bất lực hơn nữa.Hoặc không tưởng tượng rằng có ai đó đang tưởng tượng ra họ.Vô tâm thì cho chết! Còn phàn nàn gì nữa.Chính em đã từng bảo như vậy còn gì.Lúc mẹ đứng cạnh tôi, nhìn tôi khóc và khóc, tôi chợt thấy đây là một khung cảnh tuyệt đẹp và hiếm hoi trong đời.Nàng muốn nói với ta vì biết ta yêu giọng nói của nàng.Nó là một chuyện kể cho vui mồm như bao nhận định khác.