Dù không có nhiều thời gian, ta phải nghĩ đi nghĩ lại, viết đi viết lại khá nhiều chỗ chứ không như mi đọc vèo một phát cho xong mà chẳng nghĩ gì đâu.Thế là trong đầu tôi loé lên ý nghĩ: Đốt! Tôi chạy lên nhà, mở tủ, lấy tập Mầm sống xuống.Sáng nay em đi làm không rõ cháu có học không.Ngại nói là ta mất xe.Đều ngập trong nước mắt nhân gian.Có lẽ với cái vỏ to hơn, anh ta không vứt.Cuộc sống luôn dành cho tôi những may mắn vào lúc cần thiết.Mẹ mua vé khách sạn cho con đi tập lại nhé.Con chào bố mẹ đi rồi lên học bài.Rồi lại mặc cảm mình luôn cũ trong công việc sáng tạo.
