Đó là cuốn thứ nhất trong loại ấy.Nếu là một nhân vật rất quan trọng, ông viết ngay tên nhân vật đó trên một miếng giấy, ngó kỹ nó, tập trung tư tưởng vào nó, cho nó khắc sâu trong óc.Trong 20 năm nữa, có lẽ tôi không còn tin tới nửa lời tôi đã nói trong cuốn sách này.Anh ta phàn nàn công việc nặng nhọc quá, làm việc nhiều giờ quá, và xin thêm người phụ.Họ thấy các em đốt lửa, cũng bắt chước đốt và khi đi thì quên không dập.Cha mẹ hỏi nhau: "Làm sao cho nó thèm ăn sáng được?".Khi đi về cùng với ông Grammond, tôi nói: "Anh biết câu đó của Shakespeare mà!".Von Bulow đã biết chữa lỗi lại liền.Adoo giúp việc trong văn phòng ông, ông cũng áp dụng quy tắc đó, mặc dù điều ông tin cậy không phải là một sự hy sinh, mà chính là một danh dự vô cùng cho ông Mc.Cha đã hỏi nghiêm khắc với con hôm nay.
