Khi mặt trời chớm mọc thì tôi gần như đau, vì mệt cũng có, vì lo cũng có.Điều ấy rất tự nhiên.Đối với những bà ấy, người ta khuyên mỗi tối nên thảo một chương trình cho ngày mai.Nhưng nét mặt và giọng rên rỉ kia thiệt như muốn nói "Trời ơi! Nếu ông thấu được nỗi đau đớn của tôi!".Dễ trả lời lắm: Đó là bài học chỉ cho tôi sự quan trọng của ý nghĩ.Ông trả lời: "Chẳng khi nào thân phụ tôi lại rỗi thì giờ nghĩ đến những kẻ mà người không ưa".Tôi thấy nó gây nhiều cảm hứng đến nỗi tôi đã phân phát nó ra hàng trăm bản.Họ vui vẻ về chịu hết mọi sự nguy hiểm, khổ sở vì thời tiết lạnh tới 45 độ dưới số không.Biết mình đau, phải nghỉ ngơi, mà việc hãng không bỏ được nên mới lại xin bác sĩ chữa.Ông lão người Đức đã dại mà tranh luận với các bạn về chính trị.