Đây là lần thứ hai mình nghĩ về cái biển số.Tội bác quá, bệnh nhân này quả khó chữa.Không phải sáng nào cũng nghĩ ra cái để viết hoặc muốn viết hoặc không muốn cũng viết như sáng nay.Bất hạnh thay, sự phong phú thuộc về muôn loài nhưng không nhiều cá nhân nạp nổi nó vào người.Bên trái nó, cái bàn, nghĩa là bên phải bạn, có một chồng sách chừng 5 quyển được photocopy và đóng lại nên khá dài.Mặc dù đó chỉ là một phần nội dung của những gì tôi viết.Cứ ngỡ mình yêu mình.Và bác gái có nhiều thời gian rảnh để soi bạn hơn.Cố tìm lí do cho có lí do chứ có khi chả có lí do gì cũng thôi thúc phải viết.Trong một số điều tâm niệm của Phật có câu: Oan ức không cần biện bạch vì biện bạch là nhân ngã chưa xả.
