Ý nghĩ vẫn dồn dập nhưng chả mấy khi chọn được cái nào ra hồn hoặc thỏa mãn với sự lựa chọn ấy.Lời nói thật (hở hang, rách rưới, ghẻ lở, bụng hóp) bên cạnh cố ngẩng mặt vênh vênh.Hoặc là chúng sẽ trở nên gian dối.Thôi, bác đừng đi xe ôm xuống đây.Hoặc chúng sẽ nổ tung khi dại dột nhảy vào cái tiềm thức như một đống rác dữ kiện khổng lồ.Cứ việc gọi tôi là thằng đạo đức giả.Dù bạn sợ làm đau họ nhưng cuối cùng thì con người vẫn cần nhìn nhận thất bại của mình.Công tắc ở đâu để mẹ tắt cho.À nhầm, thế thì chưa xứng gọi là độc giả.Được một lúc thì có người kéo chăn khỏi người bạn.