Hồi lâu, nàng bảo: Anh có chuyện buồn gì thế?.- Tôi có một đề nghị với ngài-đôi mắt người đàn ông quẹt nên một tia ảo não nhân tạo.Và an ủi mình viết với chút niềm tin năng lực vẫn còn.À, trước khi kể tiếp chuyện hôm qua thì tôi đốt.Không hiểu sao ông ta phán ngon ơ như vậy.Cây ở mỗi phố đều đẹp một kiểu.Đó mới thực sự là sự cởi bỏ để đến với trí tưởng tượng.Để tôi đọc một đoạn vừa ứng tác, đồng chí phê bình cho nhé:(Đằng ấy lại bảo: Ề, chả hiểu cứ nói thì mới là hiện sinh, trúng thì trúng chẳng trúng thì trật, miễn nói cho sướng miệng).Thế giới quan của bác về một khía cạnh nào đó rất rộng.
