Bạn lại cười một mình.Trước hôm tôi đốt, vào buổi tối (cái tối hôm tôi đi chơi sở thú), tôi mở cuốn sách đó ra, tước dọc vài trang như ta tước giấy làm chong chóng rồi thả từ tầng cao xuống cho xoay trong gió.Hồi cháu học lớp 11, có một hôm cháu đi học xong không về nhà ngay.Nhưng sau đó thì lại là những cơn đau kéo dài do cơ bắp không kham nổi.Ai thích thì cứ việc viết theo cách của mình.Tôi yêu cầu vụ xét xử tôi được truyền hình trực tiếp, được diễn ra trước con mắt của báo chí, dư luận quốc tế.Lúc thì một vài tháng mới đến một lần.Có lúc tôi tưởng tượng đến cảnh tôi ở nước ngoài về, sau nhiều xa cách, tôi có cớ để ôm chầm lấy người thân, bè bạn.Tôi làm trong năm phút.Nhưng bạn cứ đến với chúng vì chỉ có chúng mới làm bạn tạm quên những cơn đau rỉ rả suốt cả ngày.