Hôm thì tôi nháy ông cậu: Nó đang trên đường về hoặc không biết nó đi đâu.Ừ nhỉ, sao bạn lại làm thế nhỉ? Bạn thu thập đủ thông tin để viết rồi chăng? Bạn biết điệp khúc đến đây là lặp lại chăng? Hay bạn bỗng quên sự hiện diện của tất cả xung quanh? Bác lại theo xuống: Thức ăn bác để trong chảo, nồi cơm phải cắm lại cho nóng.Tại sao tôi cứ phải cố đấm ăn xôi ra rả về cái thiện như vậy nhỉ? Tôi có chứa nó ăm ắp trong lòng đâu.Ngọn lửa nhỏ làm tôi thấy trống không.Họ bị im lặng, cuồng miệng quá rồi.Có thể phơi phới niềm tin.Còn anh thì vẫn phải sống.Nhưng đến một lúc nào đó, nó sẽ trỗi dậy trong lòng ông.Tôi định kiến và chủ quan quá chăng? Thù dai quá chăng? Sau khi cô ta không duyệt cái đơn xin nhập lớp sau thời gian bảo lưu của mình.Khi rời sân cỏ để về căn phòng tầng hai cách mặt đường chừng mười mét.