Đầu những năm 1970, tôi chứng kiến một trong những trường hợp kỳ quặc nhất về vấn đề chính sách của một công ty.Đàm phán không phải là luôn ngồi quanh bàn họp.Họ chỉ thích tạo ra những tình huống mà chắc chắn là họ sẽ thắng: họ đã lấy được điểm về những thành công được dự kiến, nên họ cũng phải tự bảo vệ trước những thất bại được dự kiến.Tất nhiên là những tình huống này sẽ không trôi qua đơn giản, và nếu bạn không chịu dành năm phút để giải quyết nó, thì chắc chắn trong tương lai, bạn sẽ phải mất nhiều thời gian hơn.Chúng tôi không thích điều này, bởi vì nếu việc này không thành công, Gary sẽ mất đi giá trị hình ảnh tại Australia.Hầu hết mọi người đều biết khá chính xác nhược điểm của mình.Mọi người rất dễ dàng nhận ra sự tâng bốc giả dối và nó có thể phản tác dụng.Họ sẽ nói : Nếu ta không làm việc này, việc kia, thì tất cả mọi chuyện kinh khủng sẽ xảy ra.Thông thường, họ sẽ thích một phần nào đó trong mỗi giải pháp.Hai người tranh luận trên điện thoại và không giải quyết được vấn đề.
