Hồi ấy em thật bướng bỉnh và luôn chọc tức anh.Có điều, viết đâu phải lúc nào cũng là toan tính thiệt hơn.Hiện sinh hết thì còn gì là người.Nhưng mẹ tôi ngồi đó, đưa khăn mùi xoa cho tôi.Đáng nhẽ tôi cũng nên biết ngoan ngoãn trong ý nghĩ và bao dung với tầm nhận thức của chú như bao ông chú khác đầy rẫy đời này.Và xu thế thời đại sẽ đẩy họ đi tiếp theo những dòng chảy khách quan của lịch sử.Rồi bác ta sẽ quát: Thằng kia! Mày rình mò gì thế? Muốn gô cổ lại không? Phắn!.Nhưng không hiểu sao, vẫn chưa có được trạng thái thoải mái và hăng say.Như người ta đốt vàng mã thôi mà.Nên bạn bỏ qua như không.