Ban đầu, sức mạnh, khao khát tuổi trẻ khiến bạn không dung hòa được.Cũng chẳng có gì lạ kỳ để tả.- Xin ông bớt mỉa mai cho.Bên phải là bụi cây, bụi cây, rồi đến bể bơi.Không chắc tại số phận.Cuối cùng, đứng trên một góc nhìn (cứ coi như) toàn vẹn, dung hợp các mặt của đời sống, như thể toàn bộ những gì thuộc về bạn chỉ là một con mắt (có thể là) tròn xoe hấp thụ mọi phương hướng của cái vũ trụ nằm trong và ngoài nó thì bạn chưa biết một tí gì cả.Bạn vẫn nhớ khung cảnh đó.Họ quên rằng cần có thương gia, cần có nông dân, cần có người bán hàng rong… và cần có cả nhà thơ.Nhưng rồi khi có thêm nhiều vết thương và nhiều sẹo, bạn thấy cũng được thôi.Như một sự bổ trợ, cân bằng, phong phú tất yếu.
